Dự án ÁO ẤM 5000đ được phát động nhằm gây quỹ nuôi cơm cho các em nhỏ vùng cao. Với những chiếc áo đã cũ nhưng mới được bán ra, vừa giúp những người có thu nhập thấp có áo ấm để măc, vừa đóng góp những bao gạo, miếng thịt nuôi cơm các bạn nhỏ vùng cao.
Chi tiết: https://www.facebook.com/tinhnguyenniemtin2003/posts/10154671710204651
Tại sao lại là ÁO ẤM 5000đ? Mà không phải là áo dành cho người thu nhập thấp bởi vì:
Mục đích:
– Để người thu nhập thấp ( nghèo) không tự ti.
– Loại được tâm lý người giàu, 5000đ biết thừa đồ cũ
– Bán dù chỉ 1-2 nghìn cho người thu nhập thấp, còn hơn cho không họ, vì họ cũng có lòng tự trọng.
– Bán vì để họ có trách nhiệm với cái họ MUA, nếu cho không thì họ mang về 1 đống rồi vứt đi ( đã có kiểm chứng, nhiều là đằng khác) nếu mua thì tức là CẦN do đó không phí phạm.
– 5000đ thôi nhưng bán dc 30 áo là đủ 1 tháng tiền cơm cho trẻ vùng cao rồi :).
VÀ đã có những câu chuyện cổ tích đã xuất hiện:
Có em nhỏ, trong túi vỏn vẹn hơn 30 nghìn toàn tiền lẻ, mọi ng có thể xem ảnh, các bàn tay lao động nhăn nheo mới thấy. Em ấy mua cho em ấy, mua cho cả em, cả bà ở nhà, gần 20 bộ, đội mình lấy em có chưa tới 20 nghìn : ).
Cảm thấy ấm lòng.
Có cô bán xôi đi qua, cứ đòi xin, anh nhất quyết không cho, xong chọn 5 bộ nhất quyết trả 10 nghìn, a đã bảo 15 nghìn là giá cuối, khá căng thẳng, a bảo ko mua thì thôi chúng cháu bán cho ng khác. Cứ nghĩ đến lũ trẻ, còn cơn ko có mà ăn, ăn măng bẩn thỉu, nhấm nhem thì cô này còn đạp xe kiếm tiền được, thì nhất quyết không bán quá rẻ. Thế là cuối cùng cô vẫn phải đưa 15k.
Có anh đánh giày nọ, nhất quyết không mua gì cho mình, mà chỉ mua rất nhiều quần áo cho đứa con sắp chào đời, và vợ, con nhỏ. Anh còn mua 1 cái áo, rồi chạy ù lên chỗ bến xe, để tặng cho 1 người nhặt rác nào đó mà theo anh là nghèo hơn cả anh, làm tất cả mọi ng lặng đi 🙂 Cổ tích đời thường, đến thật nhẹ nhàng. Anh mua cả 30 bộ quần áo chúng ta lấy có 20 nghìn, những tờ tiền lẻ, gấp vội đưa bởi 1 bàn tay dày cộp, đen thui vì những lớp si đánh giày dày cộm không thể rửa sạch.
Chuyện 1000d của chị xe lăn bán đồ
Em ơi xem giúp chị cái áo chị mặc đi chợ với
– Hà Kiều Oanh Cỏ Ba Lá xem giúp anh áo cho chị này đi
Hai đứa hời hợt xem rồi kêu không có, Phan Sen cũng không để tâm rồi bảo không có
Mình tự vào bới, bới gần 40 cái quần cái áo, thế là giơ lên cho chị dc 3-4 cái và chị chọn dc 1 cái áo ưng ý, nói đoạn, mình giới thiệu nhóm, giới thiệu chương trình này là bán cho ng lđ nghèo, nên chỉ lấy chị 1000d/áo thôi, nhưng chị ấy nhất quyết đưa 2000d ( đúng giá mình lấy mọi người) và bảo
– Cho chị góp, cho chị góp cho các em trên núi.
Về sau chị mua thêm 2 cái quần thể thao, dạng co giãn dc và vẫn đưa 4000d.vì chị chỉ mặc được cái đó, và mình tự tìm cho chị, chẳng cần ai giúp nữa!
Dù biết lúc đó ai cũng mệt mỏi cả, nhưng đứng trước đối tượng bao giờ cũng nên sẵn sàng 200% sức lực của mình!
Hai chữ tình nguyện thật KỲ DIỆU
Đến bản thân người tổ chức cũng không ngờ rằng nói đến việc bán áo cho người lao động nghèo 5k vào lúc 4h sáng, một việc ai cũng bảo ĐIÊN, và hỏi 10 thì 9,9 người bảo KHÔNG THAM GIA đâu.
Thế mà lại gom được hẳn 7 người + 4 người tham dự.
Đồ đoàn được tập trung trước tại toà nhà 88 Láng Hạ, vì có 1 chị ở đây và đang tham gia nhóm nhiệt tình, quyên góp. Toà nhà cực kì đáng quý khi đồng ý cho nhóm để đồ, và còn tạo điều kiện cho nhóm có một phòng để tạm nghỉ, sinh viên thì không ra khỏi phòng trọ quá 11h đêm, hết bus, vậy nên được tập kết nhau lại ở ngay nơi tập kết đồ, để 3h sáng có thể đưa đồ ra Long Biên bán cho người lao động nghèo quá là một ý tưởng hợp lý nhất.
Bởi vì người lao động chỉ có thể mua hàng vào lúc 4h-5h sáng, khi mà họ đã làm xong việc của mình, bốc, đẩy hàng ở chợ Long Biên ( qua khảo sát 1 số người làm công việc này ở chợ Long Biên)
Thế là chúng ta phải đi bán lúc 4h sáng để đúng đối tượng mua nhất.
Chưa biết kết quả ra sao, họ có mua hay không. Nhưng có thông tin là thử, dù hơi điên.
Bữa nọ đi bán áo quần, 1 trong những khách hàng đầu tiên là 1 cô ăn mặc khá chỉnh tề, thậm chí chân còn đánh móng chân đỏ chót, đang phân vân có bán cho cô ấy không thì chị bán hàng bên cạnh bảo:
– Bán cho cô ấy, quanh năm đẩy xe trong chợ, giờ mới về quê nên mặc thế thôi
Thật ra k phải vì câu nói của chị bán hoa quả bên cạnh, mà mình cũng tin tin cô này rồi, cảm giác vậy thôi, thế là đồng ý bán cho cô, thậm chí còn bán 1 chiếc cặp mới tinh với giá chỉ 10k, mặc dù 1 số e tnv mới cũng khá dè dặt, Thanh Trần nhưng mình xua đi bảo, k sao e ạ!
Dù sao, vẫn nên tin người, 1 chút! Tin vào trực giác của mình :d.
Khi họ về quê, không ai muốn mình trông rách rưới như ở ngoài này em ạ! Và anh nghĩ đó là nhu cầu hoàn toàn chính đáng! Phải không?
Và….
” Cô để đòn gánh ở đây chọn cho dễ này”
(cô lúi húi định để xuống)
– Mà thôi để cô tự trông, mua được cái áo nhỡ mất cái đòn gánh thì bỏ mẹ.
Thế là cô vừa ôm đòn gánh vừa chọn quần áo, và cười rạng rỡ vì có nhiều quần áo ấm mà còn tốt.
Tôi nhìn quanh, đòn gánh đều được giữ kỹ hoặc gửi chúng tôi với lời dặn dò kĩ càng.
4h sáng ở đối diện chợ Long Biên, khi những người lao động đang ra vào chợ như những dòng chảy của cuộc sống, chúng tôi đã có mặt với mong muốn bán những tấm áo thật ấm cho họ với giá chỉ 1000d 2000d 5000d, và đây là một trong những đoạn hội thoại tôi ấn tượng nhất.
Tạm kết thúc dự án nhưng điều để lại có giá trị vô cùng, giá trị về tình người, về thiện nguyện. Hơn thế nữa, dự án đã để lại những bài học về thái độ tình nguyện và lòng tin vào cuộc sống. Và cứ như vậy về sau này, chúng tôi sẽ ngày càng phát triển hơn và thực hiện những dự án lớn hơn nữa. Tất cả vì những bạn nhỏ vùng cao, vì con chữ và tri thức.